Za darmo

Truy Tìm Người Hùng

Tekst
0
Recenzje
Oznacz jako przeczytane
Czcionka:Mniejsze АаWiększe Aa

CHƯƠNG HAI MƯƠI MỐT

Thor chạy bộ xuống đường mòn trong rừng cùng những người khác, cầm cây giáo được giao để đi săn. Bên cạnh là Reece, O'Connor, và Elden, cùng với ít nhất năm mươi thành viên khác của Legion. Trước mặt họ là cả trăm hiệp sĩ Silver cưỡi trên lưng ngựa, mặc áo giáp nhẹ, một số mang giáo ngắn, còn lại hầu hết đeo cung tên trên lưng. Chạy theo bộ họ sau lưng là hàng chục cận vệ và tùy tùng.

Dẫn đầu là vua MacGil, ngài trông to lớn và kiêu hãnh hơn bao giờ hết, một nụ cười phấn khích trên khuôn mặt ngài. Vây quanh ngài là những người con trai, Kendrick và Gareth và Thor ngạc nhiên khi nhìn thấy có cả Godfrey. Hàng chục tiểu đồng chạy giữa họ, một vài người ngả người ra sau và thổi chiếc tù và làm bằng ngà dài; những người khác giật mạnh cương để kìm lại những chú chó đang sủa vang, những người này lo lắng chạy về phía trước để theo kịp những con ngựa. Khung cảnh vô cùng lộn xộn. Khi một toán lớn xông vào khu rừng, họ đã bắt đầu tách ra theo mọi hướng. Thor không biết họ đi đâu hay nên đi theo nhóm nào.

Erec cưỡi ngựa đến gần; Thor và những người khác quyết định đi theo anh ấy. Thor chạy tới bên cạnh Reece.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" cậu hỏi Reece, vừa chạy vừa thở hổn hển.

"Tiến sâu vào trong rừng," Reece đáp lại. "Người của Ðức vua định mang về thành quả xứng đáng cho một ngày đi săn."

"Tại sao một số hiệp sĩ Silver cưỡi ngựa còn những người khác chạy bộ?" O'Connor hỏi Reece.

"Những người cưỡi ngựa săn những loại thú hiền lành, như hươu và chim," Reece trả lời. "Họ sử dụng cung. Còn những người chạy bộ thì săn các loài động vật nguy hiểm hơn, như lợn nòi đuôi vàng."

Thor vừa thích thú vừa lo lắng khi nghe đến loài vật này. Cậu đã từng chứng kiến môt con trưởng thành; nó là một sinh vật hung dữ và nguy hiểm, người ta nói nó có thể xé một người làm đôi khi bị kích động.

"Các chiến binh già nhất có xu hướng ở lại trên lưng ngựa và đi săn hươu và chim," Erec nhìn xuống và nói thêm vào. "Những người trẻ có xu hướng đi bộ, và săn những con mồi lớn. Dĩ nhiên là các cậu phải đủ khỏe để tham gia cuộc chơi."

"Ðó là lý do tại sao chúng ta cho phép các ngươi đi săn," Kolk, đang chạy với những người khác cách đó không xa, hét lên, "đó cũng là một bài luyện tập cho các ngươi. Các cậu sẽ phải chạy bộ trong suốt cuộc đi săn, phải theo kịp những con ngựa. Khi chúng ta đi, các ngưoi sẽ chia ra thành các nhóm nhỏ hơn, mỗi nhóm sẽ rẽ theo đường riêng, và mỗi người phải săn một con mồi của chính mình. Các ngươi phải tìm con thú hung dữ nhất – và sẽ phải đánh nó đến chết. Bài tập này sẽ rèn cho các ngưoi những phẩm chất tương tự của người lính: khả năng chịu đựng, sự can đảm, và không khuất phục trước kẻ thù, dù nó to lớn hay nguy hiểm đến nhường nào. Bây giờ thì hãy đi đi!" Anh ta hét lên.

Thor chạy nhanh hơn, như tất cả các chiến hữu khác, chạy đua để bắt kịp những con ngựa khi chúng xé nát khu rừng. Cậu không biết đi đường nào, nhưng cậu nghĩ nếu cậu bị mắc kẹt gần Reece và O'Connor, cậu sẽ không sao.

"Ðưa ta một mũi tên, nhanh lên!" Erec hét lên.

Thor lập tức hành động, chạy tới bên cạnh con ngựa của Erec, lấy một mũi tên từ ống đựng tên trên yên ngựa, rồi đưa cho anh ta. Erec vừa cưỡi ngựa vừa lắp tên vào cung, ghìm ngựa chậm lại, và bình tĩnh nhắm vào một vật gì đó trong rừng.

"Chó đâu!" Erec hét lên.

Một viên tùy tùng của Nhà vua dẫn đến một con chó đang sủa, nó lao vào bụi cây. Trước sự ngạc nhiên của Thor, một con chim lớn bay lên, ngay lập tức, Erec bắn mũi tên.

Ðó là một cú bắn hoàn hảo, trúng ngay vào cổ, con chim rơi xuống, đã chết. Thor ngạc nhiên không hiểu sao Erec phát hiện ra nó.

"Con chim!" Erec hét lên.

Thor chạy, cầm lấy con chim đã chết, vẫn còn ấm, máu vẫn đang chảy ra từ cổ nó. Rồi cậu chạy quay lại chỗ Erec. Cậu quàng nó vào yên ngựa của Erec.

Xung quanh Thor, nhiều hiệp sĩ cưỡi ngựa cũng thực hiện tương tự, xua những con chim cho chúng bay lên rồi bắn hạ xuống cho những người cận vệ đến nhặt. Mũi tên sử dụng nhiều nhất; một vài người sử dụng giáo. Kendrick kéo ngọn giáo của anh ra sau, nhắm, và ném nó vào một con nai. Ðó là một cú ném hoàn hảo, trúng ngay vào cổ họng con vật, khiến nó vật ra.

Thor ngạc nhiên trước sự phong phú của các cuộc săn trong rừng này, số lượng phần thưởng mà họ sẽ mang về nhà. Nó đủ để nuôi cả Kinh thành trong nhiều ngày.

"Trước giờ cậu đã từng đi săn chưa?" Thor gọi ra phía Reece, tránh để không vướng chân những người lính của Ðức vua khi họ chạy. Không dễ để nghe tiếng của nhau, với tiếng chó sủa, tiếng tù và, và tiếng thét của những người đàn ông, tiếng cười khi họ cứ lần lượt hạ hết con vật này đến con vật khác.

Reece nở một nụ cười lớn khi cậu nhảy qua một khúc gỗ và tiếp tục chạy.

"Nhiều lần rồi! Nhưng chỉ vì cha tớ. Họ không cho phép chúng ta tham gia cuộc đi săn nếu chúng ta chưa đủ tuổi. Ðó là một việc ly kỳ—mặc dù không có một ai mà có thể ra khỏi đó mà không bị thương. Có hơn một người đã bị thương, hoặc bị giết, khi đuổi theo lợn nòi."

Reece vừa chạy vừa thở hổn hển. "Nhưng tớ luôn được cưỡi trên lưng ngựa," cậu ta nói thêm. "Trước đây tớ chưa bao giờ được phép chạy bộ; khi tham gia với Legion, tớ cũng chưa bao giờ được phép săn lợn nòi. Ðây là lần đầu tiên của tớ!"

Khu rừng bỗng biến đổi, với hàng chục con đường mòn trải dài ra trước mặt họ, mỗi con đường lại tách thành nhiều nhánh. Một tiếng tù và khác vang lên, ngay sau đó các nhóm lớn bắt đầu tách thành các nhóm nhỏ.

Thor bị mắc kẹt gần Erec; Reece và O'Connor gia nhập cùng họ; bọn họ rẽ vào một con đường hẹp uốn cong gấp xuống dưới. Họ chạy và chạy, Thor nắm cây giáo thật chặt khi cậu nhảy qua một con suối nhỏ. Nhóm của họ gồm có Erec và Kendrick đang cưỡi ngựa, Thor, Reece, O'Connor, và Elden đang chạy bộ, tổng cộng là 6 người. Khi Thor quay lại, cậu nhận thấy hai thành viên nữa của Legion đang chạy theo sau họ, để gia nhập cùng họ. Những người này to lớn, lực lưỡng với mái tóc gợn sóng màu cát che mắt cùng những nụ cười thật tươi. Họ trông có vẻ lớn hơn Thor vài tuổi – và là cặp song sinh giống hệt nhau.

"Tôi là Conval", một trong hai đứa nói với Thor.

"Còn tôi là Conven."

"Chúng tôi là anh em" Conval nói.

"Anh em song sinh!" Conven nói thêm.

"Hy vọng cậu không phiền khi chúng tôi tham gia cùng," Conval nói với Thor.

Thor đã thấy họ trong Legion, nhưng chưa từng gặp mặt họ. Cậu cảm thấy rất vui khi gặp các thành viên mới, đặc biệt là những thành viên rất thân thiện với cậu.

"Rất vui được làm quen các cậu," Thor nói to.

"Càng nhiều người càng tốt," Reece nói vọng lại.

"Tôi nghe nói lợn nòi trong khu rừng này rất lớn," Conval nhận xét.

"Và còn nguy hiểm chết người," Conven chêm vào.

Thor nhìn vào cặp giáo dài cặp sinh đôi đang mang, nó phải dài gấp ba lần cái giáo của cậu, cậu tư lự. Cậu nhận thấy họ đang nhìn vào cây giáo ngắn của mình.

"Cây giáo đó không đủ dài," Conval nói

"Những con lợn nòi có chiếc răng nanh lớn. Cậu phải có một vũ khí dài hơn," Conven nói.

"Cầm lấy vũ khí của tôi đi," Elden nói, chạy tới chỗ Thor và đưa cây giáo của mình cho cậu.

"Tôi không lấy vũ khí của cậu," Thor nói. "Cậu sẽ dùng cái gì?"

Elden nhún vai. "Tôi sẽ ổn thôi."

Thor cảm thấy xúc động vì hảo tâm của cậu ấy, và ngạc nhiên về tình bạn của họ lúc này đã khác xa khi trước.

"Cầm lấy của ta đi", một giọng nói ra lệnh.

Thor nhìn lên và thấy Erec đang đi tới bên cạnh, chỉ vào yên ngựa, nơi có hai cây giáo dài.

Thor đưa tay ra cầm lấy một cây giáo dài từ trên yên ngựa, lòng cảm thấy biết ơn vì được đưa cho. Nó nặng hơn, và khó xoay sở hơn để vừa cầm vừa chạy—nhưng cậu cảm thấy an tâm hơn và có vẻ như cậu sẽ cần nó.

Họ cứ thế chạy, cho đến khi lượng khí trong phổi Thor cạn dần và cậu không biết liệu cậu có thể đi xa hơn. Cậu cảnh giác, nhìn xung quanh để xem liệu có con vật nào không. Cậu cảm thấy được bảo vệ khi có những người khác ở quanh, và dường như bất khả chiến bại khi đã có sẵn một cây giáo dài. Nhưng cậu vẫn còn nhiều nguy hiểm. Cậu chưa bao giờ đi săn lợn nòi trước đây, và không biết nó sẽ như thế nào.

Ngay khi cảm thấy luồng không khí trong phổi đang cạn dần thì khu rừng mở ra một khoảnh đất trống và may mắn thay, Erec và Kendrick cho ngựa dừng lại. Thor cho rằng điều đó có nghĩa là bọn họ được phép dừng chân. Tất cả bọn họ đều đứng đó, tám người trong khoảnh đất trống của khu rừng. Những người chạy bộ đang thở hổn hển, còn Erec và Kendrick thì đang xuống ngựa. Những chú ngựa cũng thở phì phò, nếu không có những âm thanh đó thì nơi này hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có âm thanh duy nhất là tiếng gió rít qua kẽ lá. Tiếng ồn của hàng trăm người đàn ông khác đang chạy rầm rập trong rừng lúc nãy đã biến mất, Thor nhận ra rằng họ chắc đã đi rất xa những người khác.

Cậu nhìn quanh khu đất trống, thở hổn hển.

"Tớ chẳng thấy dấu vết nào của động vật cả" Thor nói với Reece. "Cậu thấy không?"

Reece lắc đầu.

"Lợn nòi là một loài vật láu cá," Erec nói, bước về phía trước. "Không phải lúc nào nó cũng tự lộ diện. Ðôi khi nó sẽ theo dõi cậu. Nó sẽ chờ đến khi cậu mất cảnh giác, lúc đó nó sẽ lao vào tấn công. Hãy luôn đề cao cảnh giác."

"Coi chừng!" O'Connor hét lên.

Thor đang đi lòng vòng thì đột nhiên một con vật rất to lớn

lao vào khoảng đất trống kèm theo một sự rung chuyển lớn; Thor co rúm lại, nghĩ rằng bọn họ đang bị lợn nòi tấn công. O'Connor hét lên, Reece quay lại và phi cây giáo vào nó. Cú ném bị trượt, và con vật bay lên không trung. Lúc đó Thor nhận ra đó chỉ là một con gà tây, đã biến mất vào khu rừng.

Tất cả bọn họ đều cười, sự căng thẳng bị phá vỡ. O'Connor đỏ mặt, và Reece đặt một tay lên vai cậu ta để làm cậu ta vững dạ.

"Ðừng lo lắng, ông bạn," cậu ta nói.

O'Connor nhìn đi chỗ khác, cảm thấy xấu hổ.

"Không có lợn nòi ở đây," Elden nói. "Chúng ta đã chọn sai đường. Con đường này chỉ có gà mà thôi. Chúng ta sẽ phải trở về tay trắng."

 

"Có thể cũng không phải là chuyện quá tệ," Conval nói. "Tôi nghe nói một cuộc chiến đấu với lợn nòi là cuộc chiến sinh tử."

Kendrick bình tĩnh dò xét khu rừng; Erec cũng tương tự. Thor có thể nhìn thấy trên mặt của hai người này có điều gì đó. Cậu hiểu kinh nghiệm và sự khôn ngoan của họ đã khiến họ cảnh giác.

"Hừm, con đường mòn có vẻ đã kết thúc ở đây," Reece nói. "Vì vậy, nếu chúng ta đi vào, khu rừng sẽ trở nên khó nhận biết. Chúng ta sẽ không tìm thấy đường về."

"Nhưng nếu chúng ta quay trở lại, thì chuyến đi săn của chúng ta sẽ chấm dứt", O'Connor nói.

"Nếu chúng ta trở về tay không thì sao nhỉ?" Thor hỏi. "Nếu không bắt được con lợn nòi nào?"

"Chúng ta sẽ trở thành trò cười cho những người khác," Elden nói.

"Cũng không hẳn vậy" Reece nói. "Không phải tất cả mọi người đều tìm thấy lợn nòi. Trong thực tế, rất hiếm để tìm thấy một con lợn nòi."

Trong khi nhóm của họ đang đứng đó trong im lặng, từng hơi thở nặng nề, mắt chăm chăm theo dõi khu rừng, Thor đột nhiên nhận ra cậu đã uống quá nhiều nước. Cậu đã nhịn trong suốt chuyến đi săn, bây giờ cậu cảm thấy bộ hạ căng tức, cậu không thể nhịn thêm nữa.

"Xin lỗi," cậu nói, và bắt đầu tự mình đi vào rừng.

"Cậu đi đâu vậy?" Erec hỏi, thận trọng.

"Em chỉ muốn đi giải tỏa. Em sẽ quay lại ngay."

"Ðừng đi xa," Erec cảnh báo.

Thor, tự ý thức, vội vàng đi vào rừng; đi khoảng chừng hai mươi bước từ chỗ những người khác, cho đến khi cậu tìm thấy một vị trí kín đáo.

Ngay khi cậu vừa đi tiểu xong thì đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng cành cây gãy. Tiếng động rất to và rõ ràng, và cậu biết—cậu rất rõ—đó không phải là tiếng động do con người gây ra.

Cậu chầm chậm quay lại, tóc gáy dựng đứng, và nhìn. Phía trước, cách chừng mười bước, là một khoảng đất trống nhỏ khác, có một tảng đá ở chính giữa. Và ở đó, ngay tại dưới chân tảng đá, có một chuyển động. Một động vật nhỏ, cậu không biết về loài này.

Thor cân nhắc xem nên quay lại chỗ người của mình hay nên đến xem con vật đó là gì. Không kịp suy nghĩ, cậu rón rén bước về phía trước. Dù đó là con vật gì, cậu không muốn để mất nó, và nếu cậu quay đầu lại, có thể nó sẽ biến mất.

Thor bước lại gần hơn, các bụi cây nhỏ ở rìa khu rừng ngày càng trở nên dày hơn và càng ít chỗ để di chuyển hơn. Cậu chẳng nhìn thấy gì ngoài rừng rậm, mặt trời cắt thành những góc sắc nhọn. Cuối cùng, cậu đã đến khoảng đất trống. Khi đến gần, cậu nới lỏng tay cầm giáo, và hạ nó thấp xuống hông. Cậu sửng sốt vì những gì cậu nhìn thấy trước mặt ở khu đất trống này, dưới vệt sáng của mặt trời.

Ở đó, loay hoay trong đám cỏ bên cạnh tảng đá, là một con báo nhỏ. Nó ngồi đó, loay hoay và rên rỉ, nheo mắt trong ánh sáng mặt trời. Trông nó như thể vừa mới được sinh ra, dài chưa tới một thước, nhỏ vừa để nhét vào bên trong áo sơ mi của Thor.

Thor đứng đó, ngạc nhiên. Người con báo toàn màu trắng, và cậu biết nó loài báo trắng, loài động vật quý hiếm nhất.

Nghe tiếng lá xào xạc bất ngờ phía sau, cậu quay sang thì thấy cả nhóm đã đổ xô về phía cậu, Reece tiến ra phía trước, ánh nhìn đầy vẻ lo lắng. Ðoạn, cậu ta hướng cái nhìn đó về phía cậu.

"Cậu đi đâu vậy?" cậu ta hỏi. "Chúng tớ tưởng cậu đã chết."

Tất cả mọi người đều đến bên cạnh cậu và nhìn xuống chú báo con, cậu có thể nghe thấy tiếng thở hắt ra vì sững sờ.

"Một điềm báo quan trọng," Erec nói với Thor. "Cậu đã có phát hiện vĩ đại trong đời. Loài báo này hiếm nhất trong số các loài động vật. Nó đã bị bỏ lại một mình. Nó không có người chăm sóc. Ðiều đó có nghĩa nó là của cậu. Cậu có nghĩa vụ phải nuôi nấng nó."

"Của em ư?" Thor hỏi, vẻ bối rối.

"Ðó là bổn phận của cậu," Kendrick thêm vào. "Cậu đã tìm thấy nó. Hoặc, tôi cho rằng, nó đã tìm thấy cậu."

Thor cảm thấy bối rối. Cậu đã chăm sóc đàn cừu, nhưng cậu chưa bao giờ nuôi bất kỳ con vật nào trong đời, bởi vậy cậu không biết phải làm gì.

Nhưng cùng lúc đó, cậu cũng cảm nhận về một sự gắn bó thân thiết với con vật. Nó bé nhỏ, đôi mắt màu xanh nhạt của nó mở ra và nhìn chằm chằm vào cậu.

Cậu tiến đến, cúi xuống, và ôm nó lên trong vòng tay của mình. Con vật đưa lưỡi liếm vào má cậu.

"Làm thế nào để chăm sóc cho một chú báo con bây giờ?" Thor hỏi, vẻ choáng ngợp.

"Ta cho rằng cũng giống như chăm sóc bất kỳ loài nào khác," Erec nói. "Cho nó ăn khi nó đói."

"Cậu phải đặt tên cho nó," Kendrick nói.

Thor suy nghĩ, kinh ngạc vì đây là lần thứ hai cậu đặt tên cho một con vật. Cậu nhớ lại một câu chuyện từ thời thơ ấu của mình, về một con sư tử tấn công ngôi làng.

"Krohn," Thor nói.

Những người khác gật đầu đáp lại tỏ vẻ ưng thuận.

"Giống như tên một huyền thoại," Reece nói.

"Tớ thích cái tên đó", O'Connor nói.

"Krohn chính nó," Erec nói.

Krohn dụi dụi đầu vào ngực Thor, Thor cảm thấy có một sơi dây kết nối với nó mãnh liệt nhất mà cậu từng có. Cậu không thể cầm lòng nhưng cảm giác như thể là cậu đã biết Krohn từ nhiều kiếp trước khi con vật quằn quại và kêu ré lên với cậu.

Thình lình, có một âm thanh rõ rệt vang lên, âm thanh khiến Thor dựng tóc gáy, làm cậu quay ngoắt lại và nhìn chằm chằm lên bầu trời.

Ở trên cao là Estopheles. Nó đột nhiên lao xuống thấp, nhắm thẳng đầu Thor mà lao tới, gào thét, rồi bỗng bay bổng lên ở giây cuối cùng.

Lúc đầu, Thor tự hỏi có phải nó ghen tị với Krohn. Nhưng sau đó, trong tích tắc, Thor nhận ra: con chim ưng của cậu đang cảnh báo cậu.

Một lát sau, có tiếng động lạ phát ra từ phía bên kia của khu rừng. Ðó là một tiếng sột soạt, tiếp theo là cuộc tấn công, mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Bởi vì đã được cảnh báo nên Thor có lợi thế—cậu thấy nó lao đến và nhảy vọt ra khỏi chỗ đứng không chút chần chừ, một con lợn nòi khổng lổ lao thẳng vào cậu. Nó sượt qua người cậu trong gang tấc.

Khoảng đất trống trở lên hỗn loạn. Con lợn nòi tấn công những người khác, nó dữ dằn, vẩy vẩy chiếc răng nanh đưa theo mọi hướng. Trong một nhịp, nó đã lao sượt qua cánh tay của O'Connor, máu tuôn ra khi cậu ta nắm chặt cánh tay, miệng không ngừng la hét.

Như thể là họ đang cố chống lại một con bò tót, nhưng lại không có vũ khí thích hợp. Elden cố gắng đâm nó bằng cây giáo dài của mình, nhưng con lợn nòi chỉ quay đầu lại, kẹp chặt cây giáo bằng cái miệng khổng lồ của nó, và cắn nó gãy đôi rất lẹ. Sau đó, nó quay sang tấn công Elden, thúc vào mạng sườn cậu ta; may mắn cho Elden, cậu ta suýt nữa bị những chiếc răng nanh của con vật xé nát.

Con lợn nòi này là bất khả chiến bại. Nó nhảy ra để gây đổ máu, và nó sẽ không dễ dàng để họ thoát khi chưa thực hiện được mục đích.

Những người khác tập hợp lại và lao vào chiến đấu. Erec và Kendrick đã cầm kiếm của họ; Thor, Reece, và những người khác cũng vậy.

Bọn họ bao vây con thú lại, nhưng thật khó để đánh nó, đặc biệt là những chiếc răng nanh dài tới ba thước của nó ngăn không cho họ tiến đến gần. Nó chạy vòng tròn, rượt đuổi họ quanh khoảng đất trống. Họ thay phiên nhau tấn công, Erec đánh trúng một cú trực tiếp, chém vào mặt nó; nhưng con lợn nòi thân mình như thép nguội, nó vẫn cứ tiếp tục chạy mà không chút hề hấn.

Ðó là giây phút mọi thứ thay đổi. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, có cái gì đó đập vào mắt Thor, cậu quay người lại và nhìn vào khu rừng. Ở khoảng cách, nấp sau những tán cây, cậu dám thề rằng cậu đã trông thấy một gã đàn ông mặc bộ áo choàng trùm đầu màu đen. Cậu trông thấy gã ta giơ cây cung của mình lên và nhắm vào khoảng đất trống. Có vẻ như gã ta không đang nhắm vào con vật, mà nhắm vào một người.

Thor tự hỏi liệu có phải cậu đang nhìn thấy điều này. Họ đang bị tấn công ư? Ở ngay đây? Giữa hư không? Nhưng mà người đó là ai?

Thor để bản năng của mình kiểm soát. Cậu có cảm giác có ai đó đang gặp nguy hiểm, và cậu chạy đua để giúp người đó. Cậu thấy người đàn ông kia đang nhắm cây cung của hắn vào Kendrick.

Thor nhảy bổ vào Kendrick. Cậu túm chặt anh, quật anh ngã xuống đất. Ngay sau đó, mũi tên bay qua, suýt trúng cậu.

Thor lập tức nhìn vào trong rừng, tìm kiếm kẻ tấn công. Nhưng hắn ta đã biến mất.

Nhưng cậu cũng chẳng có thời gian để mà suy nghĩ; con heo rừng vẫn điên cuồng chạy quanh khoảng đất trống, chỉ cách họ vài bước chân. Bây giờ nó quay về hướng của họ, và Thor không kịp để phản ứng. Cậu chuẩn bị tinh thần để đón nhận cú húc khi những chiếc răng nanh dài, sắc nhọn của con vật nhắm thẳng vào cậu.

Một lát sau, có tiếng một tiếng rống the thé; Thor quay lại thì thấy Erec đang nhảy lên lưng con thú, nâng cao thanh kiếm của mình bằng cả hai tay, và cắm phập thanh kiếm vào sau cổ con vật. Con thú gầm lên, máu từ miệng nó phun ra khi nó ngã vật ra, sau đó đổ sầm xuống mặt đất, Erec đang đứng trên đầu nó. Nó nằm đó bất động, chỉ cách Thor vài thước.

Mọi người đều đứng ngây tại chỗ, nhìn nhau và tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra.

CHƯƠNG HAI MƯƠI HAI

Thor, giấu con Krohn bên trong chiếc áo sơ mi của cậu, choáng váng bởi tiếng ồn khi Reece mở cửa tửu điếm. Một nhóm đông các thành viên Legion và binh lính đang chờ đợi, họ chen chúc nhau, chào đón nhau bởi những tiếng hét, bên trong đầy nóng bức và nhồi nhét, và Thor ngay lập tức bị kẹt cứng giữa những người đồng đội, vai sát vai. Trải qua một ngày dài săn bắn, tất cả họ tụ tập lại ở đây, ở trong quán rượu nằm sâu trong rừng, tổ chức ăn mừng. Các hiệp sĩ Silver lãnh nhiệm vụ dẫn đường, còn Thor, Reece và những ngươi khác đi theo sau.

Ðằng sau Thor, là cặp anh em song sinh, Conval và Conven, mang vác chiến lợi phẩm, một con lợn nòi, lớn hơn bất cứ con nào khác họ đã từng thấy, trên một cái đòn dài vắt qua vai. Họ hạ nó xuống ngoài tửu điếm trước khi bước vào trong. Thor liếc lại nhìn lần nữa, nó trông thật dữ tợn, khó mà tin là họ đã hạ được nó.

Thor cảm thấy sự cựa quậy bên trong áo khoác và nhìn xuống thấy người bạn đồng hành mới của cậu, Krohn, cậu không thể tin là mình thực sự đang mang theo một con báo có bộ lông màu trắng. Nó nhìn cậu chăm chăm với đôi mắt màu xanh pha lê và kêu ư ử. Thor cảm nhận nó đang đói.

Thor bị xô đẩy bên trong tửu điếm, hàng chục người đang chen lấn phía sau cậu, cậu tiếp tục tiến sâu đến chỗ đông người và chật hẹp hơn, chỗ này nhiệt độ chắc phải ấm hơn đến hai mươi độ—không kể là còn ẩm ướt nữa. Cậu theo sau Erec và Kendrick, lần lượt theo sau là Reece, Elden, hai anh em sinh đôi và O’Connor, cánh tay cậu đã được băng bó sau cuộc chiến đấu với con lợn nòi, nhưng bây giờ máu đã hoàn toàn ngừng chảy. O’Conor dường như có chút choáng váng sau chấn thương. Nhưng bây giờ sắc mặt cậu đã khá hơn. Cả nhóm tìm cách lách sâu vào phía trong.

Họ nhích từng chút một, chật đến nỗi khó có thể cựa người. Có những cái ghế dài, bên cạnh là một vài người đang đứng, trong khi số khác lại ngồi ngả ngốn, hát hò trong lúc uống và cụng ly với nhau bằng những cốc vại to, hoặc đặt chúng ở trên bàn. Một không khí náo nhiệt và mang tính lễ hội, Thor chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ.

“Lần đầu tiên đến tửu điếm hả?” Elden hỏi, cố gắng hét thật to để cậu có thể nghe thấy.

Thor gật đầu, một lần nữa có cảm giác quê độ.

“Tôi cá là cậu thậm chí chưa bao giờ nốc một vại bia, đúng không?” Conven hỏi, vỗ lên vai cậu kèm theo một nụ cười.

“Dĩ nhiên tôi đã uống rồi,” Thor phản bác lại.

Thor đỏ mặt, dẫu vậy, hi vọng không ai biết được điều này, bởi thực tế là, cậu chưa từng uống bia, ngoài vài ngụm rượu nhỏ ở lễ cưới. Cha cậu không bao giờ cho phép uống bia rượu ở nhà. Thậm chí nếu được uống, cậu không chắc mình có thể uống nổi.

“Vậy tốt rồi!” Conval kêu lên. “Này phục vụ quầy, hãy mang cho chúng ta loại bia mạnh nhất. Ngài Thor đây chính là một tay bợm!”

Một trong hai anh em song sinh đặt xuống một đồng vàng. Thor ngạc nhiên về số tiền mà họ mang theo; cậu tự hỏi gia đình họ giàu có đến mức nào. Ðồng vàng đó có thể nuôi sống gia đình cậu cả tháng trời ở làng quê của cậu.

Lát sau, chục vại bia sủi đầy bọt, dàn ra trên quầy, các cậu chàng đẩy chuyền cho nhau, mỗi người cầm một vại, Thor cũng được nhét vào tay một vại thật to, bọt tràn ra cả tay, dạ dày cậu thắt lại đúng như tiên liệu. Cậu cảm thấy lo lắng.

“Chúc mừng cho buổi đi săn của chúng ta!” Reece hô lên.

“CHÚC MỪNG CHO CUỘC ÐI SĂN!” những người khác đồng thanh hô.

Thor làm theo những người khác, cố tỏ vẻ tự nhiên khi đưa thứ chất lỏng sủi đầy bọt lên môi. Cậu nhấp một ngụm nhỏ, cảm thấy ghét cái vị này, nhưng nhìn những người khác đang nốc bia thật lực, không bỏ xuống cho đến khi họ uống cạn. Thor bắt buộc phải làm như vậy, cậu không muốn người khác nhìn cậu như một kẻ hèn nhát. Cậu ép mình uống, nốc một cách nhanh nhất có thể, cuối cùng thì, còn một nửa, cậu đặt nó xuống, ho sằng sặc.

Những người khác nhìn cậu, cười rú lên. Elden vỗ vai cậu.

“Ðây lần đầu tiên của cậu, hả?” cậu ta hỏi

Thor đỏ bừng mặt lau bọt quanh mép. Thật may, trước khi kịp trả lời, có tiếng hò hét ở trong phòng khiến bọn họ quay lại và nhìn thầy vài nghệ sĩ đang nhảy nhót tiến vào. Họ bắt đầu chơi đàn luýt và thổi sáo, thanh la chập vào nhau tạo nên những tiếng kêu ầm ĩ, không khí căn phòng trở lên xáo trộn.

 

“Em trai!” một giọng nói vang lên.

Thor quay lại và nhìn thấy một người chắc hơn cậu vài tuổi, với bờ vai rộng và vòng bụng gọn gàng, râu ria lởm chởm, trông có vẻ cẩu thả, bước về trước và ôm lấy Reece theo cách hết sức vụng về. Anh ta tham dự cùng với ba người bạn đồng hành, họ dường như đều cẩu thả như nhau cả.

“Ta chưa bao giờ nghĩ là sẽ gặp em ở đây!” anh ta nói tiếp.

“Ồ, hiếm hoi lắm em mới thấy hành tung của anh đấy, anh trai nhỉ?” Reece hét lại với nụ cười trên môi. “Thor, cậu biết Godfrey, anh trai tớ chưa nhỉ?”

Godfrey quay sang và bắt tay Thor, Cậu không khó để nhận ra tay của anh ta thật đầy đặn và mềm mại. Ðó không là là bàn tay của một chiến binh.

“Dĩ nhiên ta biết thành viên mới này rồi,” Godfrey nói, ghé sát người vào với giọng nói líu ríu. “Cả vương quốc đang bàn tán xôn xao về cậu. Ta nghe được cậu ta là một chiến binh giỏi,” anh ta nói với Thor. “Tệ quá. Thật lãng phí cho một tài năng khi ở trong tửu điếm này!”

Godfrey ngả người ra sau, rú lên cười lớn, ba kẻ đi cùng cũng rộ lên cười hưởng ứng. Một tên cao hơn đồng bọn một cái đầu với vòng bụng lớn, hai bên má đỏ nựng, ợ ra đầy mùi bia, rướn người về trước, để một tay lên vai Thor.

“Lòng dũng cảm là một đức tính tốt. Nhưng điều đó có nghĩa là cậu phải ra chiến trường và luôn phải giữ cho tinh thần băng giá. Là một gã say rượu có khi lại là điều hay hơn. Nó giữ cho cậu an toàn và ấm áp—và luôn đảm bảo có một quý cô nồng ấm cạnh bên!”

Anh ta cười vang, và mấy gã kia cũng phụ họa cười theo, khi phục vụ quầy đặt những vại bia tươi xuống cho họ. Thor hi vọng họ sẽ không mời cậu uống chúng. Cậu có thể cảm nhận thấy dư vị bia váng vất trong đầu mình

“Ðó là ngày đi săn đầu tiên của cậu ấy!” Reece hét lên với anh cậu ta.

“Vậy á?” Golfrey đáp lại. “Ðược, vậy là cần uống một vại, nhỉ?”

“Hoặc hai!” gã cao tiếp lời.

Thor nhìn xuống khi một vại bia nữa được đẩy vào trong lòng tay mình.

“Chúc mừng cho những lần đầu!” Godrey hô to.

“CHÚC MỪNG CHO NHỮNG LẦN ÐẦU!” những người khác đồng thanh hô theo.

“Có lẽ cuộc sống của cậu đầy rẫy những lần đầu,” giọng gã cao vang lên, “trừ lần đầu tiên tỉnh táo!”

Bọn họ cười rộ lên trong khi vẫn đang uống. Thor nhấp môi một chút, sau đó cố làm nó tràn ra ngoài để bia vơi bớt đi—nhưng Godrey đã bắt gặp cậu làm điều đó.

“Ðó không phải là cách uống đâu, chàng trai!” Godfrey la lên. Anh ta tiến về phía trước, cầm vại bia, đặt vại bia trên môi cậu, tất cả những gã khác cùng cười khi Thor nuốt ực nó với một hơi. Anh ta đặt vại bia xuống bàn, bên trong trống trơn không còn một giọt, bọn họ reo hò cổ vũ.

Thor cảm thấy đầu mình nhẹ bẫng. Cậu bắt đầu cảm thấy mất kiểm soát, và thật khó để tập trung. Cậu không thích cái cảm giác này chút nào

Thor nhận thấy có sự cựa quậy trong áo mình, khi Krohn nhô đầu ra.

“Ồ, chúng ta có gì thế này!” Godfrey hét lên sung sướng.

“Ðó là một chú báo con,” Thor nói.

“Bọn em đã tìm thấy nó trong chuyến đi săn,” Reece thêm vào.

“Nó đang đói,” Thor nói. “Em biết cho nó ăn gì.”

“Sao phải hỏi, tất nhiên là bia rồi!” gã cao gào lên.

“Thật sao?” Thor hỏi. “Cái đó tốt cho sức khỏe của nó chứ?”

“Dĩ nhiên!” Godfrey giọng phấn khích. “Nó chỉ nhẩy cẫng lên thôi, chàng trai!”

Godfrey tiến đến, nhúng một ngón tay vào trong vại bia đầy bọt rồi chìa ra; Krohn rướn người tới và liếm lấy ngón tay anh ta. Nó liếm đi liếm lại.

“Nhìn xem, nó khoái mà!”

Godfrey đột nhiên giật ngón tay mình về với tiếng kêu thất thanh. Anh ta giơ lên, ngón tay đầy máu.

“Răng nó sắc gớm!” anh ta gào lên—tất cả những người khác cùng cười rộ lên.

Thor cúi xuống, vuốt ve đầu Krohn, và dốc nốt phần đồ uống còn lại của mình vào miệng nó. Krohn liếm sạch, Thor loay hoay tìm đồ ăn thực sự cho nó. Cậu hi vọng Kolk sẽ cho phép mang nó về doanh trại và không thành viên Legion nào sẽ phản đối.

Những nghệ sĩ đã chuyển bài hát, thêm một vài gã bạn của Godfrey xuất hiện. họ bước qua cậu và nhập cuộc với đống bia tươi, Godrey tách ra, quay lại chỗ đám đông.

“Gặp lại nhau sau nhé, em trai,” Godfrey nói với Reece, trước khi rời đi. Sau đó anh ta quay sang nói với Thor: “Hi vọng là cậu sẽ dành nhiều thời gian ở tửu điếm hơn nữa!”

“Hi vọng là cậu sẽ dành nhiêu thời gian ở chiến trường hơn nữa,” Kendrik nhắc lại.

“Em rất nghi ngờ về điều đó!” Godfrey nói rồi cười rú lên với đồng bọn của mình, sau đó lặn mất hút vào trong đám đông.

“Họ luôn ăn mừng như thế này sao?” Thor hỏi Reece.

“Godrey hả? Anh ta đã mò đến tửu điếm ngay khi mới chập chững bước đi. Ðó là nỗi thất vọng của cha tớ. Nhưng anh ấy luôn vui nhộn.”

“Không, ý tôi là những người của Ðức vua. Ðội quân Legion. Luôn có một chuyến đi đến tửu điếm?”

Reece lắc đầu.

“Hôm nay là ngày đặc biệt. Cuộc săn bắn đầu tiên, và là ngày hạ chí, điều này không xảy ra thường xuyên. Hãy tận hưởng nó khi cuộc vui vẫn đang tiếp diễn.”

Thor cảm thấy đang lạc nhịp khi nhìn quanh phòng. Ðây không phải là nơi cậu muốn đến. Cậu muốn trở về doanh trại và tập luyện. Suy nghĩ của cậu cứ thế mải miết trôi đi, đến khi chạm đến hình ảnh của Gwendolyn.

“Em có nhìn thấy rõ người đàn ông đó không?” Kendrick hỏi, khi xuất hiện trước mặt Thor.

Thor nhìn anh ta, bối rối.

“Người đàn ông trong rừng, người đã bắn mũi tên ấy?” Kendrick tiếp lời

Những người khác đứng sát bên, cố gắng lắng nghe trong tâm trạng căng thẳng.

Thor cố gắng mường tượng lại, nhưng cậu không thể nhớ nổi. Mọi thứ đều nhạt nhòa.

“Giá như mà em thấy được,” Cậu nói. “Mọi thứ xảy ra quá nhanh,”

“Có lẽ đó chỉ là một người nào đó trong đội quân của Ðức vua, bắn về hướng chúng ta một cách tình cờ,” O’Connor nói.

Thor lắc đầu.

“Hắn ta không mặc trang phục giống chúng ta. Hắn ta mặc toàn đồ đen, với một cái áo choàng và mũ chùm đầu. Hắn ta chỉ bắn một mũi tên và nhắm thẳng vào Kendrick, sau đó biến mất hút. Em xin lỗi. Ước gì em có thể nhìn rõ hơn.”

Kendrick lắc đầu, cố nghĩ.

“Là ai muốn anh phải chết nhỉ?” Reece hỏi Kendrick.

“Ðó là một sát thủ?” O’Connor hỏi.

Kendrick nhún vai. “Ta không có người nào được xem là kẻ thù cả.”

“Nhưng Cha chúng ta có nhiều,” Reece nói. “Có lẽ một số kẻ nào đó muốn giết anh để đe dọa ông.”

“Hoặc có lẽ những kẻ đó muốn loại anh ra khỏi ngai vàng,” Elden đưa ra giả định.

“Vô lý! Ta không được thừa nhận một cách chính thức! Ta không thể thừa kế ngai vàng!”

Trong khi tất cả đều lắc đầu, làm vài ngụm bia và cố gắng tìm ra kẻ ám sát, thì bỗng có tiếng la hét om sòm ở trong phòng, tất cả mọi người dồn sự chú ý về phía cầu thang dẫn lên tầng trên, Thor nhìn lên và thấy một toán phụ nữa bước ra ngoài tiền sảnh phía trên, đứng cạnh lan can và nhìn xuống bên dưới phòng. Họ đều ăn mặc thiếu vải và trang điểm đậm.

Thor đỏ nhừ mặt.

“Vâng, xin chào các quý ông!” Một cô ả ở phía trước, với bộ ngực lớn trong trang phục ren đỏ lên tiếng.

Ðám đàn ông nhao nhao cổ vũ.

“Ai đủ tiền để qua đêm tối nay?” cô nàng hỏi.

Ðám đàn ông lại nhao nhao lên.

Ánh mắt Thor mở to trong sự ngạc nhiên.

“Ðây cũng là một nhà chứa?” cậu hỏi.

Những người khác quay sang và nhìn cậu trong sự im lặng sững người, sau đó tất cả cười rộ lên.

“Ôi chúa tôi, cậu đang giả nai, đúng không!” Conval nói

“Ðừng nói là cậu chưa từng đến nhà thổ đấy?” Conval tiếp tục.

“Tôi cá là cậu ta chưa bao giờ gần gũi đàn bà!” Elden nói.

Thor cảm thấy tất cả đang dồn mắt về phía mình, cảm tưởng mặt mình đang như quả gấc chín. Cậu muốn độn thổ luôn. Họ nói đúng: cậu chưa bao giờ ở gần người phụ nữ nào. Nhưng cậu chưa bao giờ kể điều đó với họ. Cậu tự hỏi liệu có phải điều đó hiển hiện trên mặt mình.

Trước khi cậu đáp lời, một trong hai anh em song sinh tiến đến, miết bàn tay rắn chắc lên lưng cậu, rồi ném một đồng vàng lên trên cầu thang, chỗ những người phụ nữ đang đứng.

“Tôi tin cô đã có vị khách đầu tiên của mình!” cậu ta la lên.

Căn phòng vang lên tiếng cổ vũ, và Thor, mặc cho hành động co người chống cự của mình, cậu vẫn cảm thấy mình bị đẩy về phía trước bởi hàng chục người, xuyên qua đám đông và lao lên trên phía cầu thang. Khi bị đẩy đi, tâm trí cậu tràn ngập suy nghĩ về Gwen, về tình cảm cậu dành cho cô ấy như thế nào và cậu không muốn bên cạnh bất kỳ người phụ nữ nào khác.

Inne książki tego autora